Tuỳ bút ngày xuân


Tôi không chỉ chân quê mà là quê một cục. Đến nay dầu mái tóc đã điểm sương mà vẫn cứ: ăn theo lối quê, thở ra lời quê, diện hàng “name” cỡ Gucci, Raph Lauren vẫn cứ quê, thối thì chơi luôn hàng “no name” cho đỡ hao tại, cái áo $5.00 thì cũng “sêm sêm” cái áo $500.00, người quê thì có dát vàng cũng chẳng làm sao sang được. Có lẽ phải dời qua xứ sưong mù của Nữ Hoàng, hy vọng có ngày được bà thương tình mà phong cho tước “sir” cho cái tính quê mùa dzĩ đại của mình. Ồ! mà cũng không xong, mồm miệng ăn mắm muối hay nói bậy, cái khẩu vị chỉ mê cà dưa khô mắm, cái đặc trưng của người dân quê VN, mà đến má bầy trẻ trong nhà còn không thể nuông chiều mãi, nói chi đến dân Nữ Hoàng...
(đọc hết bài)







Comments

Popular posts from this blog

Chuyện đấu tố

Chí phèo thời đại

Chuyện phiếm 'cụ' Đỗ (X)