Nhớ về mẹ

Nói đến me, tôi phải nhắc đến 2 câu thơ của Trần Trung Đạo tôi ưa thích:
Ví mà tôi đổi thời gian được,
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.

Mẹ mất đã khá lâu nên bây giờ tôi không hình dung được tiếng cười của mẹ. Mà dường như trong đời, mẹ hiếm khi cười, hay nói cho rõ hơn, mẹ chỉ mỉm cười chứ ít khi cười thành tiếng. Có phải vì đời mẹ long đong vất vả quá không?
Càng lớn tuổi hơn, tôi càng nhớ đến những lời mẹ ru từ thuở còn thơ.
Dù đi khắp nẻo đường đời,
Vẫn nghe văng vẳng những lời mẹ ru...
(đọc hết bài...)

Comments

Popular posts from this blog

Chuyện đấu tố

Chí phèo thời đại

Chuyện phiếm 'cụ' Đỗ (X)