Chí phèo thời đại

Trang nhà | Diễn đàn | Thơ văn Phiếm luận | Dịch thuật Phê bình

Chương 2: Đứa con hoang


Nhưng mụ biết dối thiên hạ cũng chẳng được lâu. Cái bụng Thị Nở càng lớn thì nỗi sợ bị phạt vạ càng to. E dân làng sinh nghi, mụ kéo thị ra lò gạch bảo :

- Mày ra đây ở chờ đẻ xong. Khuất mặt, dân làng, họ khỏi dị nghị. Đẻ rồi thì bóp mũi nó hay đem cho đi cho khuất mắt . Ba mươi mấy tuổi rồi còn đú đởn cho lắm vào, khổ lây đến cả tao

- Rõ nỡm chửa ! Ai khiến mụ lo –Tôi đẻ tôi nuôi. Chả gì nó cũng là con của mẹ Nở.

- Để coi, mày có nuôi nổi nó không. Hay rồi lại đến tay gái già này. Mày sinh ra nó là người chứ là khúc gỗ đâu mà cất giấu mãi được ?

Rồi cũng đến ngày thị đẻ. Trời sanh voi trời sanh cỏ. Thị đẻ dễ như gà, cục tác vài tiếng là xong. Thị dở hơi nhưng lại khoẻ như trâu. Còn hơ lửa ,thị đã nhìn lom lom vào đứa con đỏ hỏn và nhận ra cái mặt nhòn nhọn y như mặt thị, cặp mắt xếch kia thì đúng của gã Chí Phèo.Da mặt còn non mà đã chai như đít khỉ. Thị thầm thì mặt này lì lợm phải biết....(đọc tiếp)

Comments

Popular posts from this blog

Chuyện đấu tố

Chuyện hải đảo: Có một mùa xuân đang tới.